Thursday, August 25, 2011

Thôi mong...Thôi chờ...Thôi yêu



Giữ sao được người đi qua cuộc đời


"Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là một hạnh phúc. Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là một sai lầm. Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là một viển vông. Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là một nuối tiếc".


Ta đã ôm lấy một sai lầm!


Sai lầm ngay phút giây đầu tiên, khi để mặc con tim tự do, cảm động trước tình yêu anh dành cho người con gái ấy, rồi để những cảm động ấy biến thành một cái gì hơn thế lúc nào không hay.


Ta sai lầm khi thả mặc cho “một cái gì hơn thế” tự do đi vào những giấc mơ tình yêu thơ ngây.
Ta sai lầm khi để mình thấy dễ chịu và bình yên khi nhìn vào mắt anh.
Ta sai lầm cả khi không cố gắng thoát ra khỏi đôi mắt ấy.


Ta sai lầm vì đã không thực sự yêu anh, mà chỉ yêu cái cảm giác bị ngập chìm một cách lạ kỳ khi nhìn vào mắt anh, khi lần đầu nhận ra: “Mọi lời nói đều không cần thiết, chỉ cần ta đứng bên nhau như thế, chỉ cần anh nhìn ta”. Nhưng anh đã không bao giờ nhìn ta, như ta mong muốn.
Rồi ta khóc…


Ta tưởng rằng mình đã yêu. Nhưng ta đã sai lầm. Bởi ta quên anh…


Thì ra những đêm dài thao thức nhớ thương, vẫn chưa đủ để gọi là yêu.


Thì ra những giọt nước mắt hờn tủi vì thương mến đơn phương, vẫn chưa đủ để gọi là yêu.


Thì ra những vần thơ da diết viết riêng cho anh, vẫn chưa đủ để gọi là yêu.


Thì ra mơ những giấc mơ hạnh phúc chỉ khi có bóng hình anh, vẫn không có nghĩa là yêu.


Thì ra say đắm một ánh mắt, vẫn không có nghĩa là yêu.


Thì ra yêu từ cái nhìn đầu tiên, đôi khi cũng có nghĩa là yêu một ảo ảnh. Ảo ảnh vỡ tan, ta trở về là ta, như chưa từng biết đến những tháng ngày có anh.


Ta thôi không còn tự hỏi mình đến hàng trăm lần: Có phải ta yêu anh?


Ta thôi không còn băn khoăn hàng giờ trên Yahoo Messenger, hay nhìn mãi vào danh bạ điện thoại chỉ để quyết định onl hay off, gọi hay không gọi.


Ta thôi không dằn vặt bởi mẫu câu: Nếu ngày ấy…, thì bây giờ…


“Nếu quay trở lại một năm trước, nếu ta biểu hiện khác đi, nếu ta không vội vàng, nếu ta không đòi hỏi câu trả lời quá nhanh, nếu ta dịu dàng hơn... thì có phải hôm nay đã không phải nhìn anh hạnh phúc viết tên mình với tên một người con gái khác - mà không phải tên ta”.


Thôi tất cả, chờ đợi, nhớ nhung, hy vọng, hờn tủi…


Ta quên tất cả những điều đấy, như thể chúng chưa từng tồn tại, chưa từng khắc khoải trong trái tim ta.


Ta an tâm với những giấc ngủ không mộng mị, những sớm ban mai ngọt lành, những chiều nhìn mưa rơi không xót xa, và những đêm dài bất tận chỉ để mải mê với sở thích của riêng mình.


Ta sai lầm, nhưng ta chẳng hề hối hận. Giữ sao được người đi qua cuộc đời…
"Rồi người cứ vô tình người đi 
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua 
Rồi người cứ vô tình người xa 
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên 
Giữ sao được người đi qua cuộc đời 
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời 
…"
Ta đã từng nhìn mọi người yêu, và không nén được nụ cười mỉa mai. Họ yêu, nói những lời có cánh, rồi chia tay. Lại yêu, lại nói những lời có cánh… chừng ấy cảm xúc, chừng ấy lời nói, lặp đi lặp lại cho mỗi cuộc tình.


Ta quyết không phải là kẻ yêu như thế. Nhưng ta đã quên anh. Ta chưa từng một lần nói với anh những lời có cánh, hay đúng hơn không có cơ hội để nói, nhưng ta viết những vần thơ, liệu có khác gì nhau. Ta cũng “yêu” hời hợt vậy thôi.
"…
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều 
Cám ơn một chiều cho tôi một người 
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
…"
Ta nên cám ơn anh, đã ra đi và mang theo cả tình yêu vô vọng trong ta. Hay ta nên trách móc vì anh đã kéo ta ra khỏi những giấc mơ tình yêu ngây thơ mà ta tin tưởng. Có thật không, tình yêu duy nhất trong đời, với duy nhất một người. Ta thôi không còn dám mơ. Không tin ngay chính mình, ta nghi ngờ tất cả.


Ta khôn ngoan khi quên được anh, hay ta tầm thường vì đã quên anh, người đầu tiên cho ta cảm giác “yêu”?!.


"...Giữ sao người đừng đi? 
Giữ sao chiều đừng qua? 
Giữ sao người đừng xa? 
Giữ sao chiều đừng quên?
…"
Dẫu sao cũng cảm ơn thời gian đã trả lại cho ta sự bình yên sau những ngày lạc trong sóng gió tình yêu - không anh!


Xếp lại hồi ức, xếp lại kỷ niệm, xếp lại giấc mơ… 
Đóng tất cả vào ngăn kéo “Chuyện không đâu”,
 trong chiếc tủ “Tương lai”.


Ta để trái tim ngủ vùi…
 thôi mong…


thôi chờ…


thôi yêu…

Khi sự chờ đợi khiến con người ta mệt mỏi, thì hạnh phúc không còn là hạnh phúc nữa!

Tuesday, August 16, 2011

" Bỏ Lỡ "




* Bỏ Lỡ*

Có ít nhất một lần mình bỏ lỡ. 

Lần đầu tiên là bỏ lỡ một bàn tay. Một bàn tay con trai nhưng nhỏ nhắn, mỏng manh. Bỏ lỡ vì chỉ kịp nhìn chứ chưa lần nào chạm vào vì mong manh quá.



Cứ tưởng khi mình chạm vào đôi bàn tay kia sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng. 

Cứ tưởng khi mình chạm vào, đôi bàn tay ấy sẽ không còn dang rộng cho mình nữa. Vì muốn để dành nên mình chỉ đứng nhìn. Nhưng cuối cùng rồi thì mình cũng bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong suốt 3 năm để nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn. Giờ thì đôi tay ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn, to lớn hơn để có thể che chở cho một người khác, không phải mình.

Mình từng bỏ lỡ mơ ước. Từ lúc nhỏ mình mơ thành cô giáo. Mình thích mặc áo dài, thích cầm phấn trắng, thích đối diện với bảng đen, thích mỉm cười với những ánh mắt ngây thơ đang hướng nhìn mình. Cuối cùng mình bỏ lỡ ước mơ của chính mình vì ước mơ của người khác. Thấy hối tiếc nhiều lắm.

Mình từng bỏ lỡ một chuyến đi tình nguyện. Bỏ lỡ để rồi nhìn thấy các em sinh viên đi tình nguyện mà mình tiếc nuối. Mình bỏ lỡ cũng vì một người. Cũng hối tiếc nhưng thấy đáng, có thể không đi làm tình nguyện viên nhưng không thể không làm con ngoan của ba mẹ được.


Mình từng bỏ lỡ một vị trí làm việc. Nhưng mình không hối tiếc, vì sau đó không lâu mình nhận ra bạn mình làm vị trí này tốt hơn mình.

Mình từng bỏ lỡ một người. Không biết tại sao lại bỏ lỡ, để đến giờ mình vẫn cảm thấy nguyên vẹn cảm giác tiếc nhớ. Mình đã bỏ anh lại trên một bãi biển, đầy gió, cát, sóng và trăng trải dài thành một vệt sáng lung linh huyền ảo làm người ta cứ tưởng nếu đặt được một chân lên đó mình sẽ đến được thiên đường.

Mình từng ước, giá đêm đừng qua, giá bờ biển kia kéo dài vô tận, để mình và anh cùng được nắm tay nhau đi dưới trăng, đi bên rì rào sóng vỗ. Anh lại cõng mình trên lưng, lại than sao mình nặng thế làm anh đau cả lưng. Anh lại ôm mình, và cát vùi lấp chân mình, và sóng liếm đôi bàn chân mình. Và trăng đừng lên cao, đừng để mình và anh xa nhau, để mình bỏ lỡ ...

Mình đã bỏ lỡ một lời hứa với anh mà mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thực hiện được. Và có khi sẽ chẳng bao giờ lời hứa đó thành hiện thực. Có khi mãi mãi lỡ làng vậy thôi.

~♥

Sunday, August 14, 2011

Thích 1 người có phải là bạn đã yêu người đó?


Thích 1 người có phải là bạn đã yêu người đó?


Mình ko biết


Thích 1 người là sẵn sàng đi cùng người đó đến những nơi mà người ấy thích..mà mình thì cực kỳ ghét


Thích 1 người là sẵn sàng đợi người đó. dù ko hề muốn đợi, ko có lí do j để đợi..nhưng ko thể đi 1 nơi nào khác


Là khi người ta quan tâm những điều khác và lơ là mình.nhưng mình vẫn bỏ qua..giận thì dễ, thông cảm và hiểu được mới khó


Là đi bên cạnh người đó, ko nói j nhưng vẫn có thể nói hết ra những điều bạn muốn


Là nghĩ đến người đó cuối cùng trước khi đi ngủ và đầu tiên khi thức dậy


Là khi ngồi vào bất cứ cái bàn nào cũng hý hoáy viết tên người đó


Là khi họ có những điểm ko thể nào mê được,nhưng vẫn tìm những lí do chính đáng để thông cảm , biện hộ cho họ


Là mong chờ tiếng chuông điện thoại của người ta, cấm ống nghe ko bít phải nói j..ko còn j để nói..nhưng vẫn ko muốn bỏ xuống




Là đã chuẩn bị hết những j cần phải nói.nhưng đến khi gặp lại quên hết.và sau khi gặp..dù rất muốn nhưng vẫn ko thể nhớ mình đã nói những j


Là khi bạn huyên thuyên kể hết cho họ nào là con gà bông nhà bạn làm sao..nào là bà bán bún ốc đầu ngõ,,,chỉ để họ hiểu bạn hơn


Cảm thấy bực tức khi họ nói chuyện tc với những đứa con gái khác


Thích 1 người là khi bạn đứng 1 mình trên tầng và ngó xuống..ko bít ai đó cóa qua đây:)












Thích 1 người là khi bạn rất sợ khi mất người đó...

Hình như:


Mình thích 2 người:))


Nhưng thích 1 người có phải là yêu người đó??

Saturday, August 13, 2011

GIỮA HAI CHIỀU QUÊN NHỚ





Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia


                                               Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
                                               Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
                                               Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
                                               Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh


Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên.

Wednesday, August 3, 2011

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!






                   Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em khỏi phải lèm bèm tự kỉ một mình vào mỗi tối nữa, mà thay vào đó - là nói chuyện cùng anh, đi chơi cùng anh, hoặc là online cùng anh cũng được..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những lần đi xem phim không phải là em cùng lũ bạn độc thân, hoặc là em-độc-thân cùng lũ-bạn-tay-trong-tay-cùng-người-yêu nữa - mà thay vào đó, là em và anh, đi bên nhau trong cái nhìn ghen tức của hàng-đống-người-độc-thân khác.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em không phải bịt kín mít mỗi khi đi đường xa nữa, mà thay vào đó - là được nấp dưới lưng anh, dựa vào đôi vai rắn chắc của anh và cho tay vào túi áo anh để không lo bị nắng cháy da. Em thích như thế lắm..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em không phải để chuông đồng hồ báo thức nữa, mà thay vào đó - là mỗi sớm điện thoại reo inh ỏi, là được nghe giọng anh đầu tiên trong ngày, và chỉ để được anh nhắc ăn sáng, nhắc đi học cẩn thận, nhắc phải ngoan ngoãn và nhắc rằng, "trưa nay đừng quên hẹn với anh đấy!".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!
Để đêm đêm, em không cần phải dùng điện thoại nhắn tin phá hết người này đến người kia, mà thay vào đó - là nhắn tin cùng anh, là được anh chúc ngủ ngon, và được anh hù sẽ kí đầu nếu em chẳng chịu đi ngủ sớm.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em không phải tự làm ra một đống thứ rồi để đấy không cho ai thưởng thức cùng nữa, mà thay vào đó - là mừng húm, thay đồ và chạy ngay đến chỗ anh với nụ cười rạng rỡ, "Anh thử đi nhé! Có trúng độc thì cũng chẳng sao đâu! Có em xuống mồ cùng anh rồi này!".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những dịp hội hè, em không phải lang thang một mình nữa, mà thay vào đó - là lòng vòng trên phố cùng anh, là dạo quanh hết quán cóc này đến quán cóc kia chỉ để cảm nhận sự bình yên khi được ở bên cạnh người mình yêu.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những khi em cô đơn bật khóc, em sẽ không phải dùng khăn giấy để lau nữa, mà thay vào đó - là được chui vào lòng anh, khóc cho thấm đẫm áo anh rồi lại ngẩng lên mà nói một cách rất tỉnh, "bẩn hết áo anh rồi, tháo ra em mang về giặt cho".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những khi phải ngồi đánh một cái note cho một-ai-đó-không-xác-định-được thế này, em sẽ chẳng cần phải lo nghĩ ai là đối tượng nữa - mà thay vào đó, là em thanh thản viết cho anh, về anh và về chúng mình..

Anh à! Em muốn yêu anh lắm..

Để em có thể quên đi quá khứ của em, một quá khứ ám ảnh em suốt thời gian quá dài. Em không muốn anh là cái bóng của người ấy, cũng không muốn tiếp tục yêu một-người-đã-thay-đổi nữa. Em muốn có một ai đó giúp em đứng dậy, giúp em thoát khỏi cái vòng vây này, và giúp em tin tưởng rằng - con trai trên đời này, ít nhất còn một người cần được yêu thương, chứ không phải là cần tình dục để thỏa mãn nhu cầu đàn ông của họ.

Em chẳng biết bao giờ anh mới xuất hiện :). Mà cũng có khi anh xuất hiện rồi, chỉ là mình chưa nhận ra nhau thôi nhỉ?!
Hy vọng là em sẽ chẳng phải chờ lâu hơn nữa..

Một mình




                       Suốt thời gian dài vừa qua, em cứ mãi bước đi trên một quãng đường không-xác-định. Em đã đi trên con đường ấy quá lâu mà chẳng biết là mình sẽ đi đến đâu, đi vì mục đích gì và vì sao cứ mãi miết đuổi theo một cái bóng không còn thuộc về mình nữa..

Em lãng phí thời gian quá phải không anh?!

Em ngỡ tất cả là tình yêu, nhưng thật ra - tình yêu ấy đã chấm dứt rồi anh nhỉ?! Anh không đáng để em phải cố gắng vươn đến nữa, vì anh không còn là người đàn ông mà em từng yêu say đắm - anh thay đổi quá nhiều, và anh đâm ra bất cần cuộc sống, bất cần tình yêu và bất cần tất cả mọi người quan tâm lo lắng cho anh. Anh trở thành một cậu nhóc bốc đồng, ham chơi và chẳng thèm nghĩ đến tương lai.

Anh đang đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh, mà đúng hơn là anh làm điều ấy từ rất lâu rồi..Chỉ tại em ương bướng cứ cố chấp theo sau anh, nên bây giờ - mới khổ như thế này. Chẳng có ai làm đau em cả, họ đều muốn tốt cho em, muốn bảo vệ em khỏi sự nguy hiểm của anh, nhưng mà, em lại không muốn thế. Cứ chạy theo anh, em dần trở nên "bị-bào-mòn", 

Đâu rồi người con trai thương yêu em hết lòng, đâu rồi người hằng đêm vẫn giữ thói quen nhắn tin cho em để em không cảm thấy cô đơn  ? Và đâu rồi người chẳng bao giờ nói là yêu em, nhưng mọi hành động đều chứng tỏ rằng người ấy yêu em nhiều, nhiều nhiều nhiều lắm..

Từ nay, với em. Anh chết rồi.

Em ghét sự ràng buộc với người chết. Và em không muốn anh cứ mãi là một hồn ma vất vưởng, cứ đến tìm em khi anh cảm thấy thiếu thốn, cô đơn và chết lặng nhìn em với đôi mắt đầy mệt mỏi, thêm một chút đáng thương nữa. 

Việc từ bỏ anh từng là rất khó với em, nhưng em không còn ngại ngùng hay luyến tiếc nữa.  Quá khứ cần phải ra đi, em cần nhìn về phía trước :).

Em của ngày hôm nay đã quen với việc một mình rồi.

Mà, một mình cũng có gì lạ đâu chứ?! Một mình sẽ thoải mái đi với người này người kia, một mình sẽ tự do trong việc "liếc mắt đưa tình" với những chàng trai khác, một mình, đôi lúc sẽ cô đơn - nhưng không phải lúc nào cũng thế!. Một mình, là có quyền hy vọng vào một chàng trai chỉ vừa gặp lần đầu, nhưng để lại ấn tượng rất tốt khi đã galăng dắt xe từ trong nhà xe vô cùng chật chội ra hộ em. Một mình, không có nghĩa là không có người theo đuổi - và từ nay, em có quyền nhận bất cứ lời mời đi xem phim, đi ăn tối hoặc đi dạo phố cùng bất kì người đàn ông nào mà em có cảm tình.

Em. Một mình :).
Anh. Chết rồi :).

Monday, August 1, 2011

quick snow show


Chia tay



Vì ở xa nhau quá...
- Người ta yêu nhau không hiểu tại sao,
chia tay cũng vậy thôi mà.
- Chia tay cũng chỉ vì yêu thôi mà.
Chia tay cũng là yêu...
Đâu cần phải giải thích hay có lý do gì để được gọi là một sự chia tay hợp lý.
Người ta chia tay nhau bởi khoảng cách về không gian thì xa, khoảng cách về thời gian, chờ đợi lại càng xa.


Readmore

Bản tình ca mua đông


Ước gì trong đời một lần được ngắm tuyết rơi trắng xóa, trắng trời đất, trắng cả lòng của ai đó, chẳng biết là ai. Trong cuộc sống thật nhiều lo toan và trăn trở. Ước gì một lần được nhìn thấy tuyết…trắng xóa.

Từng hạt tuyết rơi để rồi mất hút khi chạm phải mặt đất, cũng giống như những người đã đi qua đời. Mất hút, không một lời từ biệt. Tan vào hư không như hạt tuyết biến mất trong con mắt ướt nhòe.Có nên cố giữ một cái gì đó thật xa? Có nên giữ những gì đã biết không thể nào có được? Tình cờ thấy, tình cờ biết ai đó đã không còn nhớ, không còn suy nghĩ đến một người ngồi đây. Không còn, mãi không còn.
readmore

Chat -ocsen & mr key

Chào mừng các bạn đến với blog của tôi. Để chat các bạn kick vào biểu tượng mà bạn định đăng nhập facebook. twitter, chatroll để tham gia chat với bạn bè- dưới chữ please sign in.