* Bỏ Lỡ*
Có ít nhất một lần mình bỏ lỡ.
Lần đầu tiên là bỏ lỡ một bàn tay. Một bàn tay con trai nhưng nhỏ nhắn, mỏng manh. Bỏ lỡ vì chỉ kịp nhìn chứ chưa lần nào chạm vào vì mong manh quá.
Cứ tưởng khi mình chạm vào đôi bàn tay kia sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Cứ tưởng khi mình chạm vào, đôi bàn tay ấy sẽ không còn dang rộng cho mình nữa. Vì muốn để dành nên mình chỉ đứng nhìn. Nhưng cuối cùng rồi thì mình cũng bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong suốt 3 năm để nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn. Giờ thì đôi tay ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn, to lớn hơn để có thể che chở cho một người khác, không phải mình.
Mình từng bỏ lỡ mơ ước. Từ lúc nhỏ mình mơ thành cô giáo. Mình thích mặc áo dài, thích cầm phấn trắng, thích đối diện với bảng đen, thích mỉm cười với những ánh mắt ngây thơ đang hướng nhìn mình. Cuối cùng mình bỏ lỡ ước mơ của chính mình vì ước mơ của người khác. Thấy hối tiếc nhiều lắm.
Mình từng bỏ lỡ một chuyến đi tình nguyện. Bỏ lỡ để rồi nhìn thấy các em sinh viên đi tình nguyện mà mình tiếc nuối. Mình bỏ lỡ cũng vì một người. Cũng hối tiếc nhưng thấy đáng, có thể không đi làm tình nguyện viên nhưng không thể không làm con ngoan của ba mẹ được.
No comments:
Post a Comment